Số là, từ bé tôi đã được mọi người đánh giá là đứa con gái có cá tính, mạnh mẽ, bốc đồng, sốc nổi không hề kém những bạn trai. Thậm chí không ít lần, tôi từng khiến một số bạn trai nhút nhát phải bật khóc vì có những hành động thô lỗ, hay giành giật đồ của họ, có lúc còn đánh họ để đạt được mục đích. Có lẽ cũng vì cá tính này mà trong vài lần đi chơi game ở quán Internet cùng với ông anh họ, tôi đã nhanh chóng bị hút hồn bởi những trò chơi. Vâng, tôi xin nhắc lại là những trò chơi.
Dần dà, tôi bị cuốn vào thế giới ảo lúc nào không hay. Thời gian sau đó, hầu như không ngày nào là tôi không có mặt ở quán Internet để chơi game cùng "anh em bạn bè". Tôi gọi họ như vậy đơn giản là vì họ là những người đã sát cánh cùng tôi từ những ngày đầu tôi biết đến game. Họ chỉ bảo tôi cách chơi, những tuyệt chiêu để trở thành "pro" trong trò chơi.
Nói các bạn không tin chứ gần như tất cả các thể loại game, tôi đều đã từng kinh qua, từ bắn súng, nhập vai, chiến thuật, game online hay offline. Game có một thứ ma lực gì đó khiến tôi cảm thấy bị cuốn hút vô cùng. Cảm giác mỗi lần chinh phục được một thử thách hóc búa, một nhiệm vụ khó nhằn nào đó, trong lòng tôi lại có xuất hiện một thứ cảm xúc khó tả, nó quyện vào tôi khiến tôi cứ lâng lâng. Nhiều khi giải quyết được một nhiệm vụ khó khăn, tôi sung sướng đến nỗi có thể bỏ ăn bỏ ngủ để gặm nhấm niềm vui đó.
Cứ thế ngày này qua tháng khác, cuộc sống của tôi gần như chỉ biết đến một thú vui duy nhất - game. Tôi dần từ bỏ những sở thích bình thường của một người con gái như nội trợ, đi shopping, trang điểm làm đẹp cho bản thân... những thứ mà trước khi bước vào game, tôi không thể sống thiếu được. 18 tuổi, hạnh phúc của tôi giờ đây dường như chỉ là những phút giây chinh phục được các cửa ải trong game.
Hậu quả, bản thân tôi giờ đây có vẻ như ngày càng "xuống cấp" (tôi soi gương và tự nhận thấy mình như vậy). Mái tóc suôn thẳng, thơm phức giờ đã trở thành một mớ bòng bong rối tung rối mù do lâu ngày không được chăm chút. Khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa đã không còn, thay vào đó là một vẻ ngoài hốc hác, những nét thâm quầng, nhăn nheo xuất hiện quanh mắt, hậu quả của những đêm dài cày game. Ngày cả những chàng trai ngày xưa từng có thời theo đuổi, tán tỉnh tôi khi đến nhà tôi chơi gần đây, chắc nom thấy bộ dạng thảm hại của tôi như vậy nên sau này, họ cũng ghé thăm ít hẳn, có người còn lặn mất tăm.
Bỏ qua tâm trạng bị người khác phái xa lánh, mặc cho cơ thể cũng như sức khỏe đang héo mòn thấy rõ, tôi vẫn tiếp tục lao vào thế giới ảo, cùng những người bạn trong thế giới đó của mình chinh phục những đỉnh cao mới ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác. Song, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Một ngày, tôi đổ bệnh. Oái ăm thay, đó không phải là thứ bệnh cảm cúm thông thường để có thể chữa được bằng dăm ba viên thuốc. Bác sỹ bảo, tôi bị suy kiệt do dành quá nhiều sức lực, thời gian cho game, ăn uống lại thất thường. Ông ấy bảo, tôi sẽ phải nghỉ ngơi điều trị trong một thời gian dài. Tuy nhiên, phán quyết của ông ấy khiến tôi đau lòng nhất, đó là tôi không được tiếp tục chơi game nữa nếu không muốn bệnh tình nặng thêm...
Đã hơn một tuần trôi qua, giờ đây người bạn thân thiết của tôi không phải là những trò chơi, nhân vật ảo mà là chiếc giường, TV, những thang thuốc bổ. Những người bạn chơi game cùng tôi lâu năm ban đầu có đến nhà thăm vài lần, sau rồi cũng thưa thớt, và giờ thì tôi hoàn toàn cô độc trong 4 bức tường.
Một nỗi buồn man mác chợt kéo đến phủ lấy tâm hồn tôi, thôi thúc tôi phải làm một điều gì đó để thoát khỏi tình trạng này. "Tôi sẽ bỏ game, sẽ trở lại cuộc sống bình thường như bao bạn nữ khác, có thể tìm kiếm một tình yêu đích thực, được nhận những niềm vui nhỏ nhoi trong những dịp trọng đại của mình", ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi, song dường như nó vẫn có vẻ chưa đủ hấp dẫn để lưu lại lâu.
Tôi sẽ phải làm gì đây? Tiếp tục đắm chìm trong thế giới ảo yêu thích hay từ bỏ hẳn nó để tìm những niềm vui mới trong cuộc sống? Mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất.
Tinhyeumauxanh
Nguồn: GameThu |